Đàn bà khi yêu thì dốc hết lòng hết dạ, hết tim gan để yêu nhưng 1 khi đã cạn tình cạn nghĩa thì người đàn ông đối với họ chẳng khác gì người dưng nước lã, dù anh ta có níu kéo ân hận thế nào thì cũng chỉ là điều vô ích.
Đàn bà trăm người như một, lấy chồng rồi ai cũng muốn có 1 bến đỗ bình yên, cả đời sống hạnh phúc trong 1 mái ấm trọn vẹn. Chẳng ai muốn rời bỏ căn nhà của mình mà đi cả, và nếu có ngày đó thì nghĩa là họ đã quá tổn thương, họ kiệt quệ sức lực không muốn níu kéo thêm nữa.
Khi bước vào hôn nhân thì người dốc toàn tâm toàn lực để vun vén xây dựng gia đình có lẽ vẫn là đàn bà. Họ gánh lên mình trách nhiệm làm mẹ, làm vợ rồi làm dâu. Họ mang nặng đẻ đau chăm bẵm con từng tí, họ hi sinh sắc đẹp sức khỏe, thậm chí cả tính mạng chỉ vì muốn sinh con cho người đàn ông của mình. Hầu hết phụ nữ nào cũng đặt gia đình lên đầu. 1 khi đã yêu chồng thì họ sẽ yêu, sẽ tin sẽ 1 lòng vì anh ta mà cố gắng.
Vậy nhưng đâu phải người chồng nào cũng hiểu cũng cảm thông cho vợ. Không phủ nhận rằng có những ông chồng quá đỗi tuyệt vời luôn yêu thương và đội vợ lên đầu nhưng cũng không có ít người vô tâm đến tàn nhẫn, vũ phu đến ác độc và ngoại tình đến mất hết tình người.
Nhiều người vợ bao năm làm vợ phải ăn cơm chan nước mắt, khóc nhiều hơn cười, nhẫn nhịn chịu đựng để cho gia đình được yên ấm. Có người bị chồng phản bội năm lần bảy lượt, cũng có người bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Đau đớn tổn thương đến kiệt cùng nhưng vẫn cố bám trụ vì họ còn yêu chồng và đặc biệt họ rất thương con. Họ cố nuốt nước mắt vào trong để gia đình được yên ấm.
Nhưng nhiều người chồng lại quá đáng, họ xem thường vợ mình. Họ cứ nghĩ dù họ có cặp với bao nhiêu cô, đánh vợ bao nhiêu lần hay hèn nhát ích kỉ thế nào thì vợ cũng chẳng dám bỏ mình đâu. Có những gã đàn ông đi ra thì tốt với cả thiên hạ nhưng về nhà lại hành hạ vợ không ra gì.
Thật ra đàn bà chịu đựng không phải vì họ ngu, họ nhu nhược mà là vì họ cầu thị 1 gia đình hạnh phúc. Họ cố gắng lần này rồi thêm lần này nữa để mong mái ấm không đổ vỡ. Họ chỉ muốn con họ sống đủ bố đủ mẹ, họ không muốn bố mẹ 2 bên đau lòng và cũng chẳng muốn người đời chỉ trỏ cười chê. Nhưng đến 1 lúc nào đó tổn thương quá lớn, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, trái tim vỡ nát, nước mắt đã cạn thì họ cũng chẳng thèm níu kéo nữa làm gì. Nhiều người vợ mạnh mẽ vùng lên phản kháng, có người chọn ly thân có người lại chọn ly hôn, có người nhanh chóng tìm bờ vai khác để dựa vào.
Khi thoát ra khỏi địa ngục trần gian ấy rồi hầu như người phụ nữ nào cũng nghĩ: ‘Sao mình không ly hôn sớm hơn nhỉ”. Phụ nữ bỏ chồng hầu như ai cũng xinh đẹp và trẻ trung ra vì đầu óc họ bớt phiền não, đôi mắt họ bớt rơi lệ và môi họ cười nhiều hơn. Họ được sống cho con và cho chính bản thân mình. Đàn bà 1 khi đã hết tình hết nghĩa thì lạnh lùng bất cần hơn ai hết.
Khi bị vợ phũ phàng buông bỏ, nhiều người đàn ông mới hốt hoảng giật mình và ân hận. Họ tìm cách níu kéo chuộc lỗi, nhưng tất cả đã muộn màng, vợ của họ đã chán ngấy họ rồi, đôi lúc chỉ nhắc đến thôi đã thấy nổi da gà rồi. Đàn bà rất khó rời bỏ căn nhà của mình để đi, nhưng 1 khi đã quyết tâm buông bỏ kéo vali ra đi thì họ sẽ không còn muốn quay về nữa.
An Nhiên