Người ta đi lấy chồng, cứ bảo sợ nhất phải đối đầu với chị chồng em chồng. Nghĩ cũng đúng các chị ạ. Nhà ai yên bình thì em không biết. Chứ như nhà em đây, một lúc có đến 3 bà chị chồng, hãi lắm.
Chồng em là con trai duy nhất trong nhà, thế nên dù kinh tế không đến nỗi nhưng sau khi kết hôn, bọn em vẫn sống cùng bố mẹ chồng. Đồng thời, vợ chồng em kiêm luôn việc chăm sóc cho 2 đứa con của chị cả nữa. Vợ chồng chị ấy đi làm xa, năm về chơi với con được vài lần. còn đâu là em nuôi nấng, chăm lo từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Trẻ con thấy ai gần gũi thì chúng yêu quý thôi. Có thế mà chị chồng em cũng ghen tức. Mỗi lần về, nhìn thấy các con quấn quýt với mợ là chị ấy lại không hài lòng. Còn ép chúng nó phải lựa chọn:
“Mẹ hỏi này, giữa mẹ và mợ, các con yêu ai hơn”.
“Chúng con yêu mợ ạ”.
“Không được. Mẹ là mẹ các con, mẹ đẻ ra các con, các con phải thương yêu mẹ hơn. Còn mợ chỉ là người ngoài thôi. Yêu thì về nhà mợ mà sống”.
Đấy, phải người hay để bụng là kiểu gì cũng có chuyện rồi. Ấy mà tính em cũng xuề xòa nên có bao giờ để ý đâu. Chỉ thấy hơi tủi thân vì dù sao cũng chăm bẵm bọn trẻ từ nhỏ.
Các chị chồng nhà em thì mỗi người mỗi tính, nhưng mà không chị nào là vừa. Hồi vợ chồng em mới cưới, chị hai vay hết số vàng cưới của bọn em. Đến nay cũng ngót nghét 5 năm vậy mà chưa thấy rục rịch chuyện trả lại. Thế mà ra ngoài cứ kêu: “Con mợ nhà tôi kiệt lắm”. Có lúc em nghĩ, nếu em mà kiết thật thì làm gì có chuyện để cho chị ấy vay mấy cây vàng.
Còn chị chồng thứ ba của em thì nhác có tiếng. Nhà gần nên chị ấy hay sang nhà em suốt. Cứ đến ngày giỗ chạp là chị ấy kéo cả nhà sang ăn, ăn xong thì vội vàng đi về để không phải dọn. Mẹ chồng em cũng biết tính chị ấy, thế nên mỗi lần chị ấy sang là bà dặn trước:
“Thôi, con chịu khó nấu nướng dọn dẹp giúp chị. Ở bên nhà nó nhiều việc nên chắc nó phải về sớm”.
Chồng em thấy vợ phải làm nhiều, có bữa cũng xót nên nói lại:
“Mẹ cứ chiều hư. Chị ấy có làm gì đâu mà bảo bận. Đến bữa không biết đường sang làm cơm, ăn xong lại gói đồ mang về. Lần sau là con nói thẳng chứ không nể nang gì nữa đâu”.
“Ừ mẹ biết rồi. Để đó, hôm nào mẹ nói cho”.
Tính em không muốn to tiếng nên toàn tự làm một mình. Thành ra hôm nào nhà có khách, em phải dọn dẹp đến đêm khuya mới lên giường đi ngủ.
Chuyện là hôm nay là giỗ của bố chồng em. Nhà chồng em được bữa tụ họp đông đủ, mọi người thì phấn khởi, chỉ có em nghĩ đến chuyện nấu nướng dọn dẹp là cảm thấy ngao ngán. Sáng nay, em dậy từ 4 giờ sáng nấu cơm cho 8 mâm. Các chị chồng thì 7 giờ mới chịu ngủ dậy. Sau đó, các chị ấy kéo nhau lên mộ bố thắp hương rồi về tiếp khách. Lúc này em cũng làm cơm tươm tất hết rồi.
Ăn uống xong, khách khứa về hết, cả nhà em xúm vào dọn dẹp. Nhìn đến đống bát đũa ngổn ngang, em thở dài nghĩ không biết rửa lúc nào mới xong. Đã thế, các chị chồng còn ngồi trên nhà cười nói ầm ĩ không xuống phụ em 1 tay.
Em đang lúi lúi rửa bát thì chồng xuống, thấy có mình em, anh hỏi:
“Các chị đâu hết rồi, sao không ra rửa với em”.
“Em không biết. Các chị ấy đang nói chuyện trên nhà”.
“Được rồi, để đó cho anh”.
Nói xong, chồng em hăm hở lên nhà. Em đang rửa bát thì nghe anh đập bàn:
“Các chị xuống dọn phụ cho nhà em 1 tay. Lâu nay không thấy ai nói gì nên làm quá à”.
“Có chuyện gì với cậu đấy? Ai bắt mợ ấy rửa đâu, cứ để đó, tí bọn tôi rửa”.
“Tí là khi nào. Nếu không rửa thì ai về nhà nấy. Lần sau về đây mà thế này thì đi mà ăn mì gói. Nói thật, các chị ăn ở không biết điều”.
Thế rồi chồng em xuống bếp, kéo em lên trên nhà. Anh bảo:
“Hôm nay vợ chồng em có việc phải ra ngoài rồi. Các chị xuống mà rửa hết bát đi”.
Không hiểu sao em lại thấy tự hào các chị ạ. Dù sau đó em vẫn xuống rửa với mấy chị chồng nhưng chị em nói chuyện cũng đỡ hơn là người làm người chơi. Hôm nay chồng em làm vậy, chắc chắn các chị chồng sẽ không dám bắt nạt em nữa đâu.
Theo WTT