“Năm nay anh lại phải đi công tác rồi. Em thích thì cứ đưa con về ngoại mà chơi. Anh chắc phải hẹn năm sau m.ất”.
Có ai cùng cảnh lấy chồng xa giống em không? Quê em ở Yên Bái, lấy chồng Hà Nội. Em ở đây chẳng quen ai, không họ hàng thân thiết, bạn bè thì lâu lắm rồi không gặp nhau. Chỉ có người thân duy nhất là chồng thì hay phải đi công tác xa nhà.
Trước kia khi chưa lấy chồng em cũng làm việc văn phòng. Thế nhưng khi lấy chồng có con rồi thì phải nghỉ việc ở nhà chăm con. Đừng ai nói em là ở nhà chăm con là sướng. Em thấy đi làm tuy vất vả, đầu óc căng thẳng nhưng cảm giác vẫn nhàn thân hơn ở nhà vật lộn với con.
Chồng em từ lúc vợ sinh con tới giờ là con được hơn 1 năm không biết anh bế ẵm, chơi với con được bao nhiêu lần nữa. Tháng nào cũng đi công tác triền miên, về lại nghỉ ngơi lấy lại sức để chuẩn bị cho lần công tác tiếp theo. Chả nhẽ chồng đi tận mười mấy, 20 ngày mới về nhà vợ lại bắt chăm con dọn nhà. Mang tiếng ở nhà không phải làm gì nên mọi việc em đều cố gắng chu toàn hết mức, không để chồng phải bận tâm.
Cảnh ở nhà trông con lủi thủi một mình, ra ra vào vào cũng chỉ có con cái, bỉm sữa. Hàng xóm ở đây không nhà ai chơi với nhà ai, nhà nào biết nhà ấy nên cảm giác càng buồn chán hơn. Nhiều khi mệt mỏi, ốm đau hay bận việc gì cần người trông con giúp cũng chẳng nhờ được ai, chẳng có ai đỡ đần. Một mình vật lộn, cố gắng từng chút một.
Gọi điện về cho mẹ đẻ thì nghe mẹ bảo:
“Ở gần là mẹ sang bế cho rồi đấy, xa thế này mẹ đi sao được. Thôi con cố gắng vất vả chút rồi cũng quen thôi”.
Mẹ con, bà cháu chỉ nói chuyện được với nhau qua điện thoại. Bà thì nựng cháu:
‘Cu Tít lại đây bà bế tí nào? Cu Tít yêu bà không? Nhớ bà không?”
Thằng cu thấy bà ngoại đưa tay ra trong màn hình điện thoại thì lao vào đòi bế thật. Em ngồi nhìn cảnh ấy mà lòng buồn ghê gớm. Chỉ muốn lao về ngay với bố mẹ để ông bà đỡ nhớ cháu, mẹ con đỡ nhớ nhau.
Có lần bố em ốm nằm liệt cả tháng trời mà mẹ con em cũng không về thăm được. Ngày nào cũng chỉ biết hỏi thăm bố qua điện thoại. Bố thì sợ con gái ở nơi xa buồn lòng nên dù đau lắm vẫn cố cười động viên:
“Con gái yên tâm, bố không sao đâu, ốm qua loa chút thôi. Lúc nào rảnh về thăm bố cũng được”.
Nhớ năm ngoái chồng đi công tác, hai mẹ con quyết về ngoại đúng dịp lễ. Bến xe đông như kiến. Một mình vừa địu con, vừa xách cả đống đồ đạc đi tìm xe. Trời thì nóng, con khó chịu khóc ngằn ngặt, chen lấn mãi mới lên được xe, nghĩ lại vẫn thấy hoảng.
Thế mà lúc về thì vui lắm đấy, mà lúc đi thì nghẹn tận đáy lòng. Cảnh ông bà ngoại lóc cóc đưa mẹ con em ra bắt xe, quay đầu nhìn lại mà mẹ khóc con khóc, mắt đỏ hoe.
Nhiều khi hứa với lòng: Từ nay có khi sẽ không về nữa, chứ về thế này đau lòng đến ch.ết m.ất thôi. Nghĩ lại em chẳng báo hiếu bố mẹ được cái gì cả, đi lấy chồng rồi vẫn để ông bà lo lắng sốt ruột mãi.
Mấy nữa lại đến dịp nghỉ lễ 10/3 và 30/4 rồi, chưa gì hôm qua chồng em đã rào trước:
“Năm nay anh lại phải đi công tác rồi. Em thích thì cứ đưa con về ngoại mà chơi. Anh chắc phải hẹn năm sau m.ất”.
Nghĩ buồn từ qua đến nay, giờ em muốn hối hận vì đã lấy chồng xa thì có còn kịp nữa không các chị?.
Theo webtretho