Đàn bà im lặng là khi trong mắt họ, chồng không còn chút giá trị gì!

Đàn bà im lặng là khi trong mắt họ, chồng không còn chút giá trị gì!

Đàn bà luôn cố nhường nhịn hết mức có thể, không phải tự dưng họ im lặng. Chỉ là sức đã cùng, lực đã kiệt họ đành buông tay và chồng cũng chẳng còn chút giá trị nào nữa.

Phụ nữ khi yêu sẽ hết lòng hết dạ. Bảo họ từ bỏ người mình yêu, quả thật khó như lên trời. Họ như con chim non ríu rít suốt ngày. Nhưng khi đã không còn yêu, có cạy miệng, một lời cũng khó có thể nghe được từ họ.

Chồng tôi là người khá bảo thủ, lại còn sĩ diện cao ngất trời. Sống chung với anh 10 năm nay, tôi gánh chịu hết bao điều vô lí từ anh. Vì thương chồng, thương con nên tôi mới cam chịu không một lời oán thán. Nhưng càng ngày anh càng quá đáng, không những nói nặng nhẹ với tôi mà còn chỉ trích cha mẹ tôi.

Anh nghĩ vì mình là tài xế nên gia đình tôi khinh thường anh. Nhưng thực tế, mọi chuyện không như anh nghĩ. Tôi nhiều lần giải thích với chồng nhưng anh bỏ ngoài tai. Mỗi lần có chuyện gì buồn, anh đều lôi mẹ con tôi ra để hạch sách.

Chuyện gì cũng là tôi sai, anh đúng. Nếu anh có sai thì tôi cũng phải nhường chồng, không được cãi tay đôi. Sống với người chồng như vậy, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cũng vì vậy mà tôi dần chán nản, chẳng còn tha thiết gì nữa.

Dần dần tôi chẳng còn chút sức lực nào để nói về cuộc hôn nhân của mình nữa. Nhìn những người bạn khoe chồng tặng thứ này, thứ kia, đưa đi đây đi đó mà tôi cảm thấy vô cùng chạnh lòng. Tôi không biết bản thân mình lấy chồng lời lãi được gì nữa. Nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi cho xong, giả câm giả điếc sống qua ngày chứ không còn muốn nói gì.

Ngày còn yêu nhau, anh là người vui vẻ, hòa đồng. Ở bên anh, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh chiều chuộng tôi hết mực. Nhưng giờ đây thì anh như hoàn toàn biến thành một con người khác. Mỗi lần ở bên anh, tôi cảm thấy rất ngột ngạt và không tự nhiên.

Những điều anh muốn làm, tôi cũng chẳng còn muốn tham gia. Những bữa tiệc anh muốn tôi đi cùng, tôi cũng từ chối. Thậm chí việc đi du lịch cùng chị em dòng họ, hoặc là anh đi, hoặc là tôi đi chứ cả hai ít khi đi cùng nhau. Tôi cảm thấy không thoải mái khi có anh đi cùng.

Tôi chỉ muốn đi một mình để có được khoảng thời gian tự do hơn. Chứ đi cùng anh, chẳng có gì thú vị. Tôi biết cuộc hôn nhân của mình đang gặp vấn đề. Tôi không còn xem chồng là tất cả như trước.

Những chuyện anh làm, tôi cũng dửng dưng không quan tâm. Mỗi ngày nhìn mặt anh, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi có nên buông bỏ để giải thoát cho mình không? Hay là vẫn tiếp tục vì con? Quả thật tôi chẳng biết làm gì với mối quan hệ này nữa.

Bài liên quan