Tôi đành đi lên phòng, nhưng chẳng ngờ mẹ chồng lại bê theo một chậu nước muối gừng kêu tôi ngâm chân cho đỡ đau vì cả ngày phải đi giày cao gót.
Đôi khi, phải trải qua một vài biến cố trong đời, người ta mới biết đâu là thứ quan trọng nhất với mình. Thật may, cuối cùng tôi đã nhận ra sớm một điều, tiền không thể mua được hạnh phúc, hạnh phúc thật sự nằm bên trong con người mình.
Trước đây, vốn là cô gái có nhan sắc, tôi luôn suy nghĩ rằng nhất định phải tìm một người chồng giàu có thì cuộc sống mới sung sướng
Chẳng khó khăn gì, tôi cũng cưới được một chàng đại gia đúng như mong ước. Nhưng sướng chẳng thấy đâu mà khổ đã ập xuống đầu.
Chồng tôi vì có nhiều tiền nên coi thường vợ, anh thường xuyên ra ngoài đi với hết cô này tới cô khác. Trong khi đó, tôi ở nhà bị mẹ chồng h.à.n.h h.ạ “lên bờ xuống ruộng”.
Bà từng nói rằng tôi là kẻ ăn bám, vô dụng, làm đâu hỏng đó.
Mẹ chồng đối với tôi chẳng khác nào một bà chủ đ.ộ.c á.c đối với ô sin. Măc dù tiền trong nhà nhiều không có chỗ để nhưng bà lại bắt tôi giặt quần áo bằng tay, đi chợ phải tiết kiệm…không được mua váy vóc hay trang sức đắt tiền.
Tôi đã cố gắng chịu đựng, nhưng tới khi tôi mang thai đứa con đầu lòng, khi phát hiện nó là con gái, mẹ chồng đã nhẫn tâm trộn thuốc s.ả.y t.h.a.i vào cơm.
Vì chuyện tàn đ.ộ.c đó, tôi đã hạ quyết tâm ly d.ị.
Sau này, tôi sống khép mình và sợ không dám đi bước nữa. Cho tới khi tôi gặp Quyết.
Quyết là chàng công nhân ở gần khu trọ của tôi. Mỗi lần trông thấy tôi đi bộ đi làm, anh thường kêu:
– Lên xe anh đèo.
Thời gian qua đi, Quyết ngỏ lời xin cưới. Ban đầu, tôi sợ không đồng ý, nhưng bố mẹ động viên nên tôi lại mạnh mẽ thử đi thêm bước nữa.
Lúc Quyết dẫn tôi về căn nhà cấp 4 lụp xụp của gia đình anh, tôi đã có vẻ hơi ái ngại. Nhưng rồi, mẹ anh kéo tay tôi lại nói:
– Nếu con không chê thì về làm dâu của mẹ, bao lâu nay mẹ đã mong muốn có một nàng dâu mà thằng này, nó cứ tự ti không dám yêu ai. Không ngờ giờ lại quen được cô gái xinh đẹp như vậy. Đúng là có phúc.
Ngày chúng tôi cưới nhau, mẹ chồng cũng khóc. Bà cầm lên chiếc vòng cổ bằng vàng nhưng đã cũ, đeo lên cho tôi rồi nói:
– Đây là thứ giá trị nhất mà gia đình mình có, từ đời bà cố nội để lại, từ nay con đã trở thành một thành viên quan trọng trong gia đình.
Thấy mẹ khóc, Quyết cũng khóc theo, tôi cũng không kìm được nước mắt.
Cưới xong, theo tục lệ ở quê, cô dâu thường phải thay váy rửa bát. Nhưng khi tôi vừa định rửa bát thì mẹ chồng đẩy lên:
– Cả mấy ngày nay chắc con mệt lắm rồi, lên phòng nghỉ đi, bát đũa để đó mẹ rửa hết cho.
– Nhưng…mình mẹ làm sao..
– Mẹ gọi cái Ly em con nhà chú mày sang rửa, yên tâm, ngủ đi.
Tôi đành đi lên phòng, nhưng chẳng ngờ mẹ chồng lại bê theo một chậu nước muối gừng kêu tôi ngâm chân cho đỡ đau vì cả ngày phải đi giày cao gót.
Lúc đó, tôi đã suýt khóc nhưng phải kìm nén lại.
Khoảng thời gian làm dâu ở nhà Quyết quả thực tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Quyết rất chăm chỉ làm việc, anh không nhậu nhẹt, c.ờ b.ạ.c. Cứ hết giờ làm là quay về nhà. Thỉnh thoảng lại mua túi bánh rán hay hộp sữa chua cho mẹ và vợ.
Trong khi đó, mẹ chồng luôn coi tôi như con đẻ. Thậm chí, bà còn tuyên bố với con trai:
– Nếu anh dám vô tâm với vợ, dám ngoại tình lăng nhăng thì đừng bước chân về nhà này, cũng đừng gọi tôi là mẹ nữa.
Cho đến khi tôi mang thai thì sự quan tâm của gia đình càng dồn vào tôi nhiều hơn. Mẹ chồng và chồng nhịn ăn nhịn uống để mua cho tôi những thứ thuốc bổ nhất.
Có lần, vì chồng tôi mất ví, tôi thấy mẹ chồng chạy vạy đi vay tiền hàng xóm mà rớt nước mắt.
Ngày tôi sinh con, mẹ chồng và chồng ơ bên cạnh 24/24. Thấy đứa cháu gái chào đời, mẹ chồng liền cười tươi đón:
– Ôi, cháu gái yêu quý của bà. Cháu làm mẹ vất vả quá.
Những ngày tôi ở cữ, mẹ chồng tuy bị đau lưng nhưng không nhờ ai chăm sóc, mà chính tay bà muốn chăm bẵm con dâu và cháu.
Mỗi bữa cơm mẹ đều nấu những món rất sơ sài vì khi đó nhà đã cạn tiền. Thế nhưng, tôi biết nhiều khi mẹ còn không ăn mà nhường hết cho tôi.
Bởi vậy, những món ăn lúc ở cữ mà mẹ chồng nấu, tôi vẫn luôn coi đó là sơn hào hải vị. Và người mẹ chồng đó vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.
Nguồn: Bình An